Sản xuất da thuộc thời kỳ đầu
Hiện nay da thuộc được xem là một nguyên liệu cao cấp và đắt đỏ để chế tạo những phụ kiện thời trang sang trọng như giày da nam , nữ, ví, túi xách, cặp, thắt lưng, bàn ghế,... Quá trình sản xuất da thuộc không hề đơn giản, đòi hỏi rất nhiều ở công sức con người, thời gian cũng như sự trợ giúp của hệ thống máy móc hiện đại và các hóa chất để xử lý từ da động vật sống thành da thuộc. Với hỗ trợ của máy móc thì tất nhiên quy trình thuộc da ngày nay đã trở nên đơn giản và tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều so với thời kỳ đầu. Vậy việc sản xuất da thời kỳ đầu được thực hiện như thế nào? Bài viết sau đây sẽ giúp bạn giải đáp thắc mắc này.
Vào thời kỳ đầu khi chưa có sự xuất hiện của các chất hóa học, da sống được ngâm trong các chất lên men tự nhiên để tạo ra các sản phẩm da giản đơn, trong đó vi khuẩn lên men phát triển và ăn mòn da sống dẫn đến sự biến mất của lông và một số hòa tan khỏi da hữu cơ. Sau đó lông được cạo bỏ bằng dụng cụ cạo bằng đá hoặc gỗ, và chất mỡ hoặc thịt dính lại ở mặt kia của da được loại bỏ bằng cách tương tự.
Quá trình thuộc da, sự chuyển đổi từ da sống cạo thô sang thành vải da, được thực hiện bằng cách rải đều nguyên liệu từ vỏ cây tự nhiên lên da thô và cho vào các thùng chứa dung dịch thuộc da. Vỏ cây được cho vào nhiều lần cho đến khi dung dịch thuộc da xâm nhập vào da thô, mất đến hai năm cho những bộ da rất dày. Các bộ da này sau đó được treo lên vài ngày trong các nhà kho mở. Vẻ ngoài của da liên quan đến việc gọt hoặc cạo da đến một độ dày nhất định, màu sắc, xử lý bằng các loại dầu và mỡ bôi trơn, làm khô và xử lý bước cuối trên bề mặt bằng sáp, các protein như máu, anbumin, và quét shellac để hoàn thiện bề mặt hấp dẫn.
Trong thời kì trung cổ, da được sử dụng cho tất cả các mục đích như làm giày dép, quần áo, túi da, vali hay thùng chứa, chai lọ bằng da, yên ngựa, để bọc ghế, đi văng, bìa sách hay mục đích quân sự. Da còn được dùng để trang trí xe ngựa, kiệu và các bức tường.
Phần lớn da được thuộc với vỏ cây sồi, nhưng da mềm dùng làm quần áo, găng tay hay giày dép thì được thuộc với đất phèn, dầu, và hỗn hợp của 2 chất này.
Với việc khám phá và mở đầu của các chất hóa học cơ bản như vôi và axit sunphuric, những thợ thuộc da dần dần từ bỏ cách làm truyền thống, và việc sản xuất da dần trở thành một chuỗi các quy trình hóa học.
Sự phát triển của công nghiệp hóa vào thế kỉ 18 và 19 tạo ra nhu cầu về nhiều loại da, ví dụ như dây chuyền da để truyền động máy móc được đưa vào công nghiệp, da đặc biệt sử dụng cho khung cửi trong ngành công nghiệp dệt vải, da sử dụng cho màng bơm và vòng đệm, da sử dụng trong vận chuyển và cho bọc bàn ghế.
Vào cuối thế kỉ 19, sự phát minh của ô tô, hệ thống đường hiện đại, các loại chất than đá, nhựa đường, chất nhuộm mới, nhu cầu về các loại giày dép mềm mại, nhẹ với một diện mạo thời trang, và một sự gia tăng nói chung trong mức sống đã tạo ra nhu cầu về các loại vải da mềm mại, dẻo và nhiều màu sắc. Loại da được thuộc bằng cây cỏ truyền thống đã trở nên quá cứng và dày cho những yêu cầu đó, do vậy việc sử dụng muối crom được áp dụng và da thuộc trở thành tiêu chuẩn cho giày dép hiện đại và da thời trang. Phương pháp này giúp sản xuất vải da mềm mại, dẻo và đẹp, phản ánh cách mà chúng ta sống qua các thời kỳ.
Đọc thêm những câu chuyện về da tại đây https://banuli.vn/cau-chuyen-ve-loai-chat-lieu-cao-cap-lam-nen-nhung-doi-giay-tay-nam-da.html